Sunday, August 4, 2013

» Home »

Mù Cang Chải terraced rice paddy-fields

Terraced rice fields in Chế Cu Nha commune
View from Highway No. 32.
This is Part 2 of my 7-day solo trip in the North West of Vietnam by local bus and motorbike. After leaving Suối Giàng, I traveled by motorbike to Nghĩa Lộ town. On the way I passed by Mường Lò rice field which is the second largest rice field in the North West of Vietnam. There were farmers working on the fields and I could feel good smell of the rice. The first thing I did in Nghĩa Lộ town was to check out timetable for the bus to Mù Cang Chải on the following day. After finding a good guest house, I spent time walking along the National Highway No. 32 toward Mường Lò rice field, but I coulnd’t walk too far as it was getting dark.

Inside the bus from Nghĩa Lộ to Mù Cang Chải
The boy who is assistant to driver is sleeping
next to various types of goods. In front of the girl
there is a barrel of gasoline.
Tuesday morning (July 17) - I got a bus to Mù Cang Chải (altitude 1300m). For many Vietnamese (including my sisters), Mù Cang Chải is a poor and remote place which they never want to go and see. However, for the people who love natural sceneries and photography, this is a must-see place. In my opinion, the terraced rice paddy-fields in this region are the most beautiful ones in Vietnam.

There were only 5 guests in the bus, so I could have two seats, one for myself and another one for my faithful friend which is my backpack. It was interesting to see people in Nghĩa Lộ town sending various things to their relatives in Mù Cang Chải, not only envelopes and pens, but also eggs, dried fishes, vegetables, banana, pork, coal, blankets, rubber pipe, and even a barrel of gasoline (luckily, it didn’t explode on the way). They were put inside or on the top of the bus.

Bánh cuốn chả (steamed rice cake)
This is my favorite food on my 2-day stay in Mù Cang
 Chải. The steamed rice cake is eaten with sauce which
consists of grilled pork and onion. (Món ăn yêu thích của
tôi ở Mù Cang Chải. Bánh cuốn ở đây có nước chấm
bao gồm chả nướng và hành phi).
I asked our driver why he had to carry these things to Mù Cang Chải. He replied that there was more demand than self-supply in the town, so some things were more expensive. He also said that sometimes the goods occupied half of the bus, so passengers didn’t have much room.

The distance from Nghĩa Lộ town to Mù Cang Chải town is only 100km, but it took us 5 hours to travel by bus as our driver stopped many times on the way. There were 3 landslide places on Khau Phạ pass and at one point all the vehicles had to wait in the rain until an excavator completed landslide treatment. The landlide can happen anytime in the rainy season. At some sections I saw a huge volume of soil by the road.


Painting of terraced rice fields
At Suối Mơ guest house.
I arrived in Mù Cang Chải town at 12am. When the bus got close to the town, I was so excited to see the terraced rice paddy-fields. It was raining in the afernoon, so I couldn’t go back to this area for taking photos. A local woman told me it was raining during the last two weeks, and it rained almost every day in the rainy season, so there was no way I could change the weather. I know that I chose a wrong time for visiting this region. The best time for visiting Mù Cang Chải is March (when H’mong people start planting rice) and October (harvest and yellow rice fields).

I spent time enjoying the food and chatting with the locals. Because the town is small, everyone there seemed to know me as they saw me walking around again and again. It was dark and quiet in the evening, even though the town is located by the highway.

Stream goes along the fields
I rarely saw a motorbike going on the road. Some locals told me at the mid night there would be some buses on the route Hanoi – Lai Châu passing by this area, so it could be more exciting.

Wednesday morning (July 18) - Regarless of the rain, I still wanted to take photos of the terraced rice paddy-fields in Chế Cu Nha commune which is 10km away from the town. I hired a motorbike taxi driver and he wanted me to pay him VND 170,000 (US$8.5) for a 2 hour service. We went backward Highway No. 32 which I traveled on the day before. To take photos of the terraced rice paddy-fields in this blog, I had to wear a rain coat, while holding an umbrella and putting a towel over my camera to protect it from being wet. It is pity that my photos of the terraced rice paddy-fields didn’t look good. It is much better when you see the landscape in reality. It was so beautiful that I was speechless. Only H’mong people could climb up high mountains and created such an amazing work of arts.

Mù Cang Chải town in the rain
A H'mong woman is walking down Highway No. 32
which runs through the town. This is close to
the market in the center of the town.
I planned to stay in Mù Cang Chải for a couple of days and visit some sites, but it rained all the time, so I changed my plan and moved on to Than Uyên. I missed the bus to Than Uyên at 12am, so I had to use motorbike taxi service again. It was a right choice because the scenery along the way (40km) was another highlight of my trip. On the way I saw some H'mong ethnic women standing by the road, while embroidering and watching oxen which were eating grass.

This is my 150th blog and it coincides with my favorite place in Vietnam. Next time when I go back to Mù Cang Chải, I will choose October because it’s a good time for taking photos of the yellow rice fields during the harvest. The locals also told me about “La Pán Tẩn” which is located 20km away from Mù Cang Chải town and it has a great scenery with terraced rice paddy-fields, streams and stone embankment. This place will be in my plan on the next visit.

The photos in this blog were taken in Mù Cang Chải and Nghĩa Lộ towns (Yên Bái province). My next destinations would be Than Uyên and Lai Châu towns (Lai Châu province).

Special note: Be careful with the dogs. In such a remote mountain region, you cannot expect good medical services. A local man told me that over 100 people in different communes of Mù Cang Chải district had died of rabies.



Travel tips: Mù Cang Chải is located 300km northwest of Hanoi if you travel on the direct route Hanoi – Nghĩa Lộ – Mù Cang Chải. If you travel on the same route as I did (Hanoi – Yên Bái – Nghĩa Lộ – Mù Cang Chải), the distance is 360km. There are some motorbike leasing shops in the town, however only one guy provides motorbike taxi service (Xe ôm). I saw some paths leading to H’mong villages, so if you like trekking, there you’ll go.

3 months later, I was back in Mù Cang Chải during the rice harvest and it was so beautiful. See my photos:

The rice harvest in Mù Cang Chải & Trạm Tấu

Nghĩa Lộ & Mù Cang Chải – Ngày 16-18/7/2012

Propaganda for birth control
This propaganda poster is placed outside the market
 in Mù Cang Chải town. It's funny that the local government
 used this picture as the rice fields have
 no relation with the family issues.
Đây là Phần 2 của chuyến đi 7 ngày đến 3 tỉnh vùng Tây Bắc mà tôi đã tự thực hiện bằng xe buýt và xe máy. Sau khi rời khỏi Suối Giàng, tôi thuê xe ôm đi đến thị xã Nghĩa Lộ. Trên đường đi dọc theo Quốc lộ 32, tôi nhìn thấy những người nông dân trên cánh đồng lúa xanh mướt và cảm nhận thấy cả mùi thơm của lúa. Đây chính là cánh đồng Mường Lò nổi tiếng rộng lớn thứ nhì ở khu vực Tây Bắc. Thị xã Nghĩa Lộ nằm trọn bên trong huyện Văn Chấn, nhưng lại trực thuộc tỉnh Yên Bái. Huyện Văn Chấn rất rộng lớn và bao gồm 34 xã.

Việc đầu tiên tôi làm ở thị xã Nghĩa Lộ là kiểm tra giờ xe khách đi Mù Căng Chải vào ngày hôm sau. Tôi quyết định chọn chuyến xe 7 giờ sáng. Sau khi tìm được nhà nghỉ, tôi đi dọc theo đường Quốc lộ 32 thăm cánh đồng Mường Lò, nhưng trời bắt đầu tối, nên tôi đành phải quay về. Tòa nhà cao 7 tầng của Khách sạn Nghĩa Lộ được coi là trung tâm của thị xã, nên buổi tối ở đây cũng có nhiều người qua lại.

On the way to Than Uyên
I traveled by motorbike from Mù Cang Chải town
(Yên Bái province) to Than Uyên town (Lai Châu province).
The buffalo was staring at me as if I was a strange animal.
Sáng ngày 17/7, tôi đi xe buýt lên Mù Cang Chải (độ cao 1300m so với mực nước biển). Đối với nhiều người Việt Nam, cái tên Mù Cang Chải làm cho họ nghĩ ngay tới một nơi rất nghèo nàn và xa xôi hẻo lánh mà họ chẳng bao giờ muốn tới. Nhưng với những ai yêu thích cảnh quan thiên nhiên và thích chụp ảnh thì đây là nơi mà họ nhất định sẽ đến để chiêm ngưỡng và rồi yêu mến vùng đất này. Đối với tôi thì ruộng bậc thang ở Mù Cang Chải là ruộng bậc thang có quy mô rộng lớn nhất và đẹp nhất Việt Nam.

Chỉ có 5 khách đi xe ngày hôm nay, nên tôi được hai chỗ ngồi, một cho tôi và một cho người bạn đồng hành chung thủy của tôi là chiếc ba lô. Chủ yếu trên xe là hàng hóa của người dân ở Nghĩa Lộ gửi cho người nhà của họ ở Mù Cang Chải. Không chỉ là phong bì thư, bút viết, mà cả rau xanh, thịt lợn, trứng, chuối, măng khô, cá khô, than, chăn, thậm chí cả ống nước và một thùng phuy đựng xăng (may là không phát nổ trên đường đi) chất ở trong xe hoặc trên nóc xe.
Washing motorbike outside a shop
Washing motorbike outside a shop
The H'mong man is washing his motorbike at a
motorbike repair shop by Highway No. 32.

Tôi hỏi anh lái xe là tại sao lại phải chuyên chở những thứ này lên Mù Cang Chải. Anh lái xe trả lời là do nhu cầu hàng hóa cao hơn tự cung tự cấp, nên nhiều thứ ở đó khá đắt. Anh cũng nói thêm là có những hôm hàng hóa chất đến nửa xe, nên hành khách không có nhiều chỗ ngồi.

Khoảng cách từ thị xã Nghĩa Lộ đến thị trấn Mù Cang Chải chỉ là 100km, nhưng xe đi mất đến tận 5 tiếng đồng hồ, vì lái xe dừng nhiều lần ở trên đường và có chỗ tất cả xe cộ phải dừng lại để chờ máy xúc xử lý chỗ sạt lở đất ở trên đèo Khau Phạ. Tôi nhìn thấy có 3 chỗ sạt lở đất ở trên con đường đèo dài 18km này. Sạt lở đất có thể xảy ra vào bất kỳ lúc nào trong mùa mưa. Có chỗ khối lượng đất rất lớn vẫn còn nằm ở ngay bên đường.
Terraced rice fields in Chế Cu Nha commune
Khi tôi đến thị trấn Mù Cang Chải thì đã là 12 giờ trưa. Lúc xe tiến đến gần thị trấn, tôi nhìn qua ô cửa sổ và cảm giác thật hào hứng vì phong cảnh của những thửa ruộn bậc thang kéo dài hàng km. Trời mưa suốt cả ngày hôm nay, nên tôi không thể quay trở lại khu vực này vào buổi chiều để chụp ảnh. Một chị người địa phương nói với tôi là mưa suốt từ đầu tháng 7 đến giờ và vào mùa mưa thì gần như ngày nào cũng mưa. Tôi đã chọn đến đây vào thời điểm không thích hợp. Thời gian tốt nhất để đến thăm Mù Cang Chải là vào tháng 3 (khi người Mông bắt đầu trồng lúa) và tháng 10 (mùa thu hoạch và lúa chín vàng).

Tôi dành thời gian buổi chiều để thưởng thức các món ăn, đi lang thang và trò chuyện với mọi người. Vì thị trấn này rất nhỏ bé, chỉ là một đoạn phố nằm trên Quốc lộ 32, nên mọi người dường như đều biết tôi vì họ thấy tôi lượn qua lượn lại vài lần. Buổi tối ở đây rất tối và vắng vẻ, thỉnh thoảng lắm mới thấy có một người đi xe máy ngang qua. Đến nửa đêm thì mới có xe khách tuyến Hà Nội – Lai Châu chạy qua đây, nên tấp nập hơn một chút. Trời lạnh về đêm nên ở đây phải đắp chăn.

Smoking pipe & free rustic tobacco
One interesting thing in the town which I found
was that every shop or restaurant has a smoking pipe.
Any man can use the pipe for smoking rustic tobacco
and it's free of charge, even though he doesn't
buy anything or use any service.
Sáng ngày 18/7, trời lại tiếp tục mưa. Tôi quyết định thuê xe ôm đi 2 tiếng đồng hồ để đến thăm khu ruộng bậc thang ở xã Chế Cu Nha, cách thị trấn Mù Cang Chải 10km. Tôi sẽ quay ngược trở lại đường Quốc lộ 32 mà tôi đã đi qua và đến chỗ đặt bức ảnh ruộng bậc thang. Bức ảnh này được chụp tại 3 vị trí khác nhau, rồi ghép lại thành một bức ảnh hoàn chỉnh để quảng bá danh thắng này. Lái xe ôm tính 7.000 đồng/km và tổng số tiền tôi phải trả là 170.000 đồng. Xe ôm ở đây rất hiếm, nên họ tính giá cao. Để chụp được những bức ảnh ruộng bậc thang trong blog này, tôi đã phải mặc áo mưa, tay cầm ô che máy ảnh và còn đặt cả một chiếc khăn bông lên trên máy ảnh để giữ cho máy ảnh không bị ướt. Tiếc là những bức ảnh chụp ruộng bậc thang

H'mong houses & mountains
Along Highway No. 32 from Mù Cang Chải to Than Uyên.
không được đẹp lắm vì thời tiết không tốt. Nếu bạn nhìn trên thực tế thì phong cảnh hùng vĩ hơn nhiều và tôi không thể diễn tả thành lời. Chỉ có những người dân tộc Mông mới có thể trèo lên tít những ngọn núi cao và dốc đó để tạo nên tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời này.

Tôi dự định ở Mù Cang Chải 2 ngày để thăm quan vài nơi, nhưng trời mưa quá, nên tôi đành phải thay đổi kế hoạch và đi tiếp đến Than Uyên. Tôi bị lỡ chuyến xe đi Than Uyên lúc 12 giờ trưa, mà phải 4 tiếng đồng hồ sau mới có xe. Sau khi ngồi chờ 2 tiếng đồng hồ, tôi quyết định thuê xe ôm đi Than Uyên (40km) giá 200.000 đồng. Đây là một quyết định đúng đắn, vì phong cảnh trên đường đi cũng rất đẹp với những dãy núi, ruộng bậc thang, thác nước và những dòng suối. Thỉnh thoảng tôi lại nhìn thấy một phụ nữ người Mông đứng thêu ở bên đường, trong lúc đang chăn bò. Hết địa phận huyện Mù Cang Chải cũng chính là bước vào địa phận huyện Than Uyên của tỉnh Lai Châu.

Terraced rice fields in Chế Cu Nha commune
Người dân tộc Mông ở Mù Cang Chải có thu nhập không hề thấp. Như lời anh lái xe ôm thì họ nhận được nhiều sự hỗ trợ của Nhà nước. Mỗi mùa thu hoạch thảo quả (loại quả chỉ mọc ở rừng sâu và nơi ẩm ướt, dùng để làm gia vị), họ có thể kiếm được vài trăm triệu. Nhưng họ vẫn cứ nghèo, vì có tiền trong tay họ lại đi mua sắm và ăn tiêu hết. Ở đây người Mông dùng xe Win. Tôi thấy họ mang cả lồng chim đem bán và mặc cả rất buồn cười.

Tại thị trấn Mù Cang Chải có một điều khá thú vị là các quán nước, cửa hàng và nhà hàng đều có một ống điếu hút thuốc lào. Ai vào hút cũng được và đều miễn phí. Tôi thấy ngạc nhiên khi những người đàn ông người Mông thản nhiên vào cửa hàng, hút điếu thuốc rồi đứng lên đi mà chẳng nói câu nào.

Corn trees by Highway No. 32
Đặc sản ở vùng núi tại đây là táo mèo. Một cậu người Kinh nói với tôi là mùa này cậu thu mua được 7 tấn táo mèo rồi chuyển về Hà Nội. Giá táo mèo ở đây là 7.000 đồng một cân, chuyển về đến Hà Nội thì giá là 30.000 đồng. Tôi ăn thử một quả táo mèo nhỏ còn xanh và thấy rất chát. Phải một tháng nữa thì táo mèo mới chín. Táo mèo được dùng để ngâm rượu làm thuốc, ngâm đường làm nước hoa quả (uống có vị giống nước mơ), hay để muối với ớt. Lúc về Yên Bái, tôi mua mấy gói táo mèo muối mang về Hà Nội để làm quà.

Đây là blog thứ 150 của tôi và thật thú vị vì trùng với một địa danh yêu thích của tôi ở Việt Nam. Lần sau khi quay lại Mù Cang Chải, tôi sẽ chọn tháng 10 vì đây là thời điểm lúa chín vàng thích hợp cho việc chụp ảnh. Mọi người nói với tôi về địa danh “La Pán Tẩn” cách thị trấn Mù Cang Chải 20km. Nơi này có phong cảnh rất đẹp với những thửa ruộng bậc thang, suối chảy ở giữa và kè bờ ruộng bằng đá màu trắng rất độc đáo. Đây sẽ là điểm đến của tôi trong tương lai.

A H'mong house by Highway No. 32
A H'mong house and rice fields next to Highway No. 32.
Các bức ảnh trong blog này được chụp tại thị trấn Mù Cang Chải và thị xã Nghĩa Lộ của tỉnh Yên Bái. Điểm đến tiếp theo của tôi sẽ là thị trấn Than Uyên và thị xã Lai Châu của tỉnh Lai Châu.

Ghi chú: Mù Cang Chải cách Hà Nội 300km nếu bạn đi tuyến đường thẳng từ Hà Nội đến Nghĩa Lộ (200km, qua Thu Cúc – Thanh Sơn), rồi bắt xe đi Mù Cang Chải (100km). Còn nếu bạn đi theo con đường mà tôi đã đi là Hà Nội – Yên Bái – Nghĩa Lộ – Mù Cang Chải thì khoảng cách là 360km. Tại thị trấn Mù Cang Chải có một vài cửa hàng cho thuê xe máy, tuy nhiên chỉ có một hàng có dịch vụ xe ôm, vì người dân ở đây dường như không hào hứng lắm với việc cung cấp dịch vụ du lịch. Nếu bạn thích đi bộ đến các bản thì có những con đường nhỏ đi về các hướng. Từ thị trấn Mù Cang Chải đi xã Chế Tạo khoảng cách là 35km, nhưng đường đi rất xấu. Cần hết sức cẩn thận với chó ở vùng này. Như anh lái xe ôm nói là đã có hơn 100 người chết vì bệnh chó dại ở các xã.

Hanoi_girl
Source:travelblog.org


No comments :

Post a Comment