Two Pa Dí ethnic minority women in Mường Khương Traditional dresses of the Pa Dí ethnic minority women with special hats. |
21 October to 3 November 2012 – I joined a photographer on a 14-day trip to the North West of Vietnam and we shared the costs. This is my third visit to the mountain region over the past 3 months. On this trip, I visited two provinces which are Lào Cai and Lai Châu. This blog is about the first destination of my trip which is Lào Cai province. Except for Sapa which is a popular tourist site, the other towns which we visited such as Simacai, Mường Khương and Bát Xát are located in the border area and they are very close to China.
We got a bus from Lào Cai city to Simacai town. Next day we walked 5km to Bản Thẩn village of the H’mong ethnic minority people. We saw an elementary school and H’mong children were running around classrooms while their teachers had not arrived yet. They were shy at first, then they all loved to see their own photos in our cameras. We also talked to the teachers at this school.
Sapa town (lake & mountain view) Things have changed since my last visit to Sapa 4 years ago (April 2008). There are a new park and beautiful lake in the town. |
They are Vietnamese girls and they shared with us difficulties of their works. Not only they teach H’mong children Vietnamese language, they also have to go to every H’mong house and encourage H’mong parents to let their children go to school. They cannot refuse to drink rice wine which H’mong people invited. At school they also have to cook food for H’mong children. During my two trips to the North West, I met many teachers working in the remote region. I always admire their patience and enthusiasm for the meaningful works despite their rather low pay.
We walked back 5km to Simacai town and by chance we met three Vietnamese at our guesthouse. They agreed to give us a free hitchhike in their 7-seater car to Mường Khương town which is located 65km away from Simacai. It took us 3 hours to travel on this route because the road was very bad. Unfortunately, our driver was a drunk man (he is boss of the other two Vietnamese) and he drove like crazy. The mountain scenery on the way was stunning, but we were more nervous about a car accident than enjoying the landscape. We were lucky to be given a free hitchhike,
but we ended up being risky our lives with a drunk man.
H'mong children in Simacai At Sế Mản Thẩn school, 5km from Simacai town. |
When we arrived in Mường Khương town, it was 6:30pm and we stayed at a simple guesthouse near the market. It is small town and we didn’t have many choices. Next day we went to a village of the Pa Dí ethnic minority people (5km from the town). We saw people making corn wine and took photos of the old ladies in their traditional dresses with special hats. They expected tips after taking photos.
Our next destination was Bát Xát which is a peaceful town. We went to this town by taxi as it’s located only 13km from Lào Cai city. We visited Bản Vền village of the Dáy ethnic minority people, but there was not much to see. The locals advised us to go to banana garden near the village and see H’mong people carrying banana. This is the highlight of our visit to Bát Xát. This place is very close to China. The banana trees were planted by H’mong people for exporting to China and it was time for the harvest.
Sapa town at night Sapa cathedral and the night market. |
Not only H’mong people but there were several ethnic groups carrying banana. A Chinese man gave money to the people after they carried banana from the garden to the parking place, sometimes it’s very far. We walked inside the garden but had to be careful and avoided the banana trees falling everywhere as they were cut down by the local men with knives. Bananas were protected with blue nylon bags, then they would be scaled and packed in boxes for exporting. There is only one banana harvest every year, so we were lucky to see this event.
We moved on to Sapa town by local bus. It was my third visit to this town, but my last trip was made 4 years ago. Sapa has changed much since my last visit in April 2008. There were a new park and lake which make the scenery more beautiful. New hotels and restaurants were open as well as more tourist services were provided. We walked around the town and enjoyed food such as rice porridge with salmon, pizza and grilled food at night. We spent very short time in Sapa as it’s quite touristy. Next day we moved on to Lai Châu province as it’s off the beaten path.
A cute H'mong child in Simacai At a school of the H'mong children, 5km from Simacai town. |
The highlights of my 7-day visit to Lào Cai province (21 Oct – 27 Oct) were the mountain scenery from Simacai to Mường Khương, the exciting atmosphere at the banana garden with H’mong people carrying banana in Bát Xát, visit to villages of the H’mong, Pa Dí and Dáy ethnic minority people, and finally great food and friendly people. My next blog will be about my third visit to Lai Châu province.
Tỉnh Lào Cai – Ngày 21/10 đến 27/10/2012
Sau khi về Hà Nội nghỉ ngơi khoảng chục ngày, tôi lại quay trở lại vùng Tây Bắc. Chuyến đi lần này của tôi kéo dài 14 ngày (từ ngày 21/10 đến ngày 3/11) và tôi đến thăm hai tỉnh Lào Cai và Lai Châu. Bạn đồng hành của tôi là một nhiếp ảnh gia và chúng tôi cùng nhau chia sẻ chi phí. Đây là lần thứ ba tôi đến thăm vùng núi Tây Bắc trong vòng 3 tháng qua. Ngoại trừ Sapa là điểm đến phổ biến cho khách du lịch thì Simacai, Mường Khương và Bát Xát đều nằm trong khu vực biên giới và rất sát với Trung Quốc.
Grilling food for sale at night in Sapa town One of the food tourists enjoy in Sapa is grilled food at night. |
Chúng tôi đi bằng xe khách từ TP Lào Cai đến thị trấn Simacai. Ngày hôm sau, chúng tôi đi bộ 5km đến Bản Thẩn của người dân tộc Mông. Chúng tôi ghé thăm một ngôi trường cấp I của trẻ em người Mông. Bọn trẻ chạy lung tung trong sân trường, vì lúc này cô giáo chưa tới. Lúc đầu, chúng xấu hổ và ngượng ngùng khi được chụp ảnh, nhưng sau khi đã quen rồi thị bọn trẻ rất thích được chụp ảnh và cười vui sướng. Chúng tôi gặp các cô giáo người Việt đang dạy tại trường và họ chia sẻ với chúng tôi về những khó khăn trong công việc của mình. Họ không chỉ dạy chữ mà còn phải đến từng gia đình người Mông để vận động cha mẹ
cho con em đến trường. Họ không được phép từ chối rượu mà người Mông mời, vì nếu từ chối thì cha mẹ sẽ không cho con đến trường. Sau giờ học, các thầy cô cũng phải nấu ăn cho các em. Trong hai chuyến đi đến vùng Tây Bắc, tôi đã gặp rất nhiều các giáo viên người Việt, Thái và Mường dạy tại các ngôi trường ở vùng sâu vùng xa. Tôi luôn ngưỡng mộ sự kiên trì và nhiệt huyết dành cho công việc rất có ý nghĩa của họ, mặc dù lương của họ khá thấp.A Pa Dí ethnic minority woman in Mường Khương A motorbike taxi driver took us to the first house of the Pa Dí ethnic people in the village and we met this old woman. |
Chúng tôi đi bộ 5km quay lại thị trấn Simacai và tình cờ gặp 3 người Việt tại nhà nghỉ. Họ đồng ý cho chúng tôi đi nhờ xe ô tô 7 chỗ của họ đến thị trấn Mường Khương, cách Simacai 65km. Chúng tôi đã phải đi mất 3 tiếng đồng hồ vì đường rất xấu. Không may là mãi đến lúc xe chuyển bánh, chúng tôi mới biết là người cầm lái (là sếp của hai người còn lại) đang say rượu. Anh ta coi thường tính mạng của người khác và coi việc lái xe khi say rượu là một trò đùa, nên phóng xe rất nhanh và ẩu. Phong cảnh núi trên đường đi rất đẹp, nhưng chúng tôi lo lắng về tai nạn xe hơn là thưởng ngoạn phong cảnh. Chúng tôi may mắn được cho đi nhờ xe miễn phí, nhưng rồi cuối cùng lại gặp rủi ro khi đi cùng một thằng say. Có lúc xe lao qua một tảng đá và tất cả mọi người đều bị va đập đầu lên trần xe. Cô gái ngồi phía trước cũng bị say xe, còn người lái xe sau khi đến nhà nghỉ thì đã nôn suốt đêm.
Cuối cùng thì chúng tôi cũng đến được Mường Khương vào lúc 6 giờ rưỡi tối. Chúng tôi nghỉ tại một nhà nghỉ đơn sơ ở gần chợ. Mường Khương là một thị trấn nhỏ, nên không có nhiều sự lựa chọn. Ngày hôm sau, chúng tôi đến thăm bản của người dân tộc Pa Dí, cách thị trấn Mường Khương 5km. Đường vào làng rất bẩn vì đầy phân trâu bò. Người dân tộc Pa Dí có trang phục dân tộc đặc biệt với chiếc mũ có chóp cao. Chúng tôi xem mọi người nấu rượu ngô và chụp ảnh hai bà cụ người Pa Dí. Họ muốn nhận được tiền sau khi chụp ảnh.
Sapa town at night |
Điểm đến tiếp theo của chúng tôi là Bát Xát. Chúng tôi đến đây bằng xe taxi vì chỉ cách Lào Cai 13km. Trung tâm Bát Xát trông rất thanh bình với hồ nước và một công viên nhỏ. Chúng tôi thuê xe ô tô đến thăm Bản Vền của người dân tộc Dáy, nhưng ở đây không có nhiều thứ để xem. Mọi người khuyên chúng tôi đi xem người Mông gánh chuối ở gần đó, nên chúng tôi tìm đường đến vườn chuối. Đây chính là nơi thú vị nhất đối với chúng tôi khi ở Bát Xát. Địa điểm này rất gần với Trung Quốc. Người Mông trồng chuối để xuất khẩu sang Trung Quốc và bây giờ là vụ mùa thu hoạch. Không chỉ có người Mông mà ở đây còn có cả người Việt và một số nhóm dân tộc khác tham gia gánh chuối. Một người đàn ông người Trung Quốc cầm trên tay một tập tiền 1 tệ và mỗi lần gánh 2 buồng chuối thì được 3 tệ, tức là 10.000 đồng. Họ phải gánh chuối từ chỗ cây chuối bị chặt trong vườn ra bãi tập kết, đôi khi khoảng cách rất xa. Sau đó, chuối sẽ được cân và đóng thùng chuyển sang Trung Quốc. Khi chúng tôi đi trong vườn chuối, chúng tôi phải cẩn thận canh chừng những cây chuối đang đổ từ mọi phía. Những người đàn ông dùng dao chặt những cây chuối đổ xuống để lấy buồng chuối. Trên các cây chuối có những túi ni lông màu xanh để bảo vệ buồng chuối. Chỉ có một vụ mùa thu hoạch chuối và chúng tôi may mắn có cơ hội này.
A H'mong school girl in Simacai This little girl is studying at Sế Mản Thẩn school, 5km from Simacai town. Behind her there are lunch boxes which H'mong children bring to school. |
Chúng tôi đi tiếp đến thị trấn Sapa bằng xe khách. Đây là lần thứ ba tôi đến Sapa, nhưng lần trước cũng đã cách đây 4 năm. Sapa đã thay đổi rất nhiều kể từ chuyến đi lần trước của tôi vào tháng 4/2008. Phong cảnh núi phản chiếu xuống hồ nước làm cho ta có cảm giác như đang ở một nơi nào đó tại Châu Âu. Các khách sạn và nhà hàng mới mở cửa và ngày càng có thêm nhiều dịch vụ cho khách du lịch. Chúng tôi đi dạo quanh thị trấn và tiêu tốn khá nhiều tiền vào việc ăn uống như món cháo cá hồi, pizza và các món nướng vào buổi tối. Chúng tôi không đi thăm bản vì Sapa khá thương mại về mặt du lịch. Chúng tôi chỉ nghỉ qua đêm và ngày hôm sau đi tiếp đến Lai Châu.
Những điều mà tôi rất thích trong chuyến đi 7 ngày lần này đến tỉnh Lào Cai là phong cảnh núi từ Simacai đến Mường Khương, không khí sôi động ở vườn chuối với những người Mông gánh chuối ở Bát Xát, đến thăm các bản làng của người dân tộc Mông, Pa Dí và Dáy, và cuối cùng là các món ăn ngon và những con người thân thiện mà chúng tôi đã gặp. Blog tiếp theo của tôi sẽ là về tỉnh Lai Châu với những địa danh mới.
Grilled food at night in Sapa town We ordered various type of grilled food and paid VND 170,000 (US$8.5) for all. |
Ghi chú: Khoảng cách quãng đường mà tôi đã đi: Hà Nội – TP Lào Cai 360km, TP Lào Cai – Simacai 92km, Simacai – Mường Khương 65km, Mường Khương – Lào Cai 53km, Lào Cai – Bát Xát 13km, Lào Cai – Sapa 40km, Sapa –
Sapa town - October 2012 Lai Châu 80km. Lần sau tôi muốn đi Mường Hum và Y Tý. Khách du lịch nước ngoài khi đi du lịch trong khu vực biên giới phải có giấy phép của Phòng xuất nhập cảnh tỉnh Lào Cai xin qua các công ty du lịch ở TP Lào Cai.
|
|
Hanoi_girl
Source:travelblog.org
No comments :
Post a Comment